Góc chia sẻ Quản lý cảm xúc Writing Therapy

#1 Thư gửi chính mình trong quá khứ: Mọi chuyện rồi sẽ ổn

Mình luôn là một đứa thích mê mệt những lá thư, đặc biệt là thư tay. Hồi lang thang ở Pai, điều luôn thu hút sự chú ý của mình là những hòm thư nhỏ xíu đặt trước cổng. Chỉ ngắm nhìn chúng thôi, mình đã cảm thấy lòng nhẹ tênh rồi :). Có lẽ cũng vì điều này mà mình luôn có thói quen viết thư gửi bản thân trong tương lai, gửi mình 1, 2, 3, 5,.. năm sau đó, để nhắc nhở bản thân luôn sống đúng với những giá trị của mình, để dẫu có hoang mang, lạc lõng, những lá thư sẽ trở thành ngôi sao sáng trên bầu trời, soi đường chỉ lối mình đi. Nhưng vì mải hướng về tương lai mà mình quên mất rằng mình trong quá khứ cũng cần được vỗ về, ôm ấp. Mình chưa bao giờ viết lá thư nào cho quá khứ của mình, và vậy nên, hôm trước mình đã quyết định ngồi lại để viết cho mình trong quá khứ một lá thư tay. Việc viết thư cho chính mình là một thực tập chữa lành tuy đơn giản, nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng hiệu quả. Và đây là lá thư đầu tiên (#1) mình viết. Mình muốn gửi lá thư này tới mình năm 17 tuổi, đây là khoảng thời gian nhiều biến động nhất kể từ lúc mình ra đời. Vậy nên mình muốn gửi tới mình 17 tuổi một vài lời khuyên và lời an ủi.

Hi vọng nó có thể trở thành cảm hứng để bạn viết những lá thư chữa lành cho chính bạn trong những ngày chênh vênh.


Thương gửi cậu,

Mình biết rằng ngay lúc này đây cậu đang trải qua một quãng thời gian khó khăn. Cậu sẽ mất vài năm để quen dần với những điều đó. Từng phần trong cậu như đang vỡ vụn thành từng mảnh. Giấc mơ mà cậu ôm ấp bấy lâu cũng đang tan dần vào gió. Cậu than trách Vũ Trụ và cả bản thân vì những chuyện đã xảy ra. Cậu cảm thấy mình không thuộc về bất kỳ nơi đâu. Cậu muốn trốn chạy. Cậu hoài nghi về bản thân. Cậu hoang mang, lạc lối, vô vọng, đớn đau…

Nhưng hãy tin mình, rồi mọi chuyện sẽ ổn. Rồi cậu sẽ ổn. Dẫu mọi thứ có tồi tệ như nào đi nữa, nó vẫn không phải là tận cùng của mọi thứ.

Mình biết rằng những chuỗi ngày vừa qua, nỗi đau cậu mang trong mình quá lớn. Để rồi khi màn đêm buông, cậu lại lặng lẽ một mình gặm nhấm nỗi đau đó. Và mỗi sáng ra, cậu vẫn cố cười thật tươi, vờ rằng mình đang ổn chỉ bời vì cậu không muốn là gánh nặng cho những người xung quanh. Cậu vờ như không có chuyện gì xảy ra, vờ như mình mạnh mẽ, vờ như mình đã trưởng thành, vờ như mình không cần giúp đỡ. Nhưng cậu à, cậu không cần phải vậy. Nếu cậu không ổn, nếu cậu cần giúp đỡ, nếu cậu cảm thấy mình yếu đuối, nếu cậu thấy sợ hãi, nếu cậu đau, hãy nói ra. Hãy chia sẻ với người cậu yêu thương. Sẽ không sao cả. Mình biết cậu mạnh mẽ, mình biết cậu trưởng thành, mình biết cậu có thể chịu đựng mọi thứ một mình. Nhưng chúng ta đâu cần lúc nào cũng mạnh mẽ. Chúng ta đâu cần lúc nào cũng ôm hết tất cả vào trong. Và cậu biết không, đôi lúc, mạnh mẽ là khi ta có can đảm nói ra rằng mình không ổn. Đôi lúc, mạnh mẽ chỉ đơn giản là cậu san sẻ với ai đó nỗi lòng của mình.

Rồi một ngày nào đó, cậu sẽ nhận ra cậu mạnh mẽ khi cậu thực sự buông đi mọi vỏ bọc cứng rắn bên ngoài, cho phép bản thân trần trụi, mong manh, yếu đuối, cho phép bản thân nương tựa vào người khác lúc mình chênh vênh.

Có lẽ cậu chưa nhận thấy điều này nhưng chính khoảng thời gian khó khăn này đã, đang và sẽ mang tới cậu những bài học quan trọng về cuộc đời. Rồi khi mọi thứ qua đi, khi cậu nhìn lại chặng đường cậu đã đi, cậu sẽ ngạc nhiên vô cùng khi thấy bản thân trưởng thành hơn lên nhường nào.

Cuộc đời cậu đã thay đổi hoàn toàn từ sau chuyện đó. Nhưng đâu phải sự đổi thay nào cũng là điều tồi tệ. Có lẽ sẽ mất nhiều năm để cậu thực sự chấp nhận sự thật này. Nhưng dẫu vậy mình vẫn muốn gửi tới cậu lời nhắn này…. Mọi thứ xảy ra đều có lý do của nó, mọi thứ xảy ra “vì” chính cậu. Vũ trụ đã có kế hoạch dành cho cậu trong cuộc đời này rồi. Cậu đang ở đúng nơi mình cần ở.

Cuộc sống ngắn ngủi và vô thường. Chúng ta chẳng bao giờ có thể biết trước điều gì sẽ ập tới. Bản chất của cuộc sống là vậy. Và đó chẳng phải là điều đẹp đẽ của cuộc sống hay sao? Vậy nên hãy tận hưởng những khoảnh khắc nhỏ bé mà Vũ trụ đang ban tặng cho cậu, hãy biết ơn và trân trọng những gì mình có, dù đó có là niềm vui hay nỗi buồn.. Hãy ngồi thiền. Ừ đúng rồi, ngồi thiền khi cậu thấy lòng trống rỗng hay chênh vênh. Thiền định có sức mạnh diệu kỳ hơn cậu nghĩ. Cậu tin mình mà, đúng không?

Từ tận đáy lòng mình, cảm ơn cậu vì đã luôn mạnh mẽ. Cảm ơn cậu vì đã không bao giờ bỏ cuộc. Mình thương cậu với tất cả những gì mình có.. Và mình từ hào về cậu và về chặng đường mà cậu đã đi qua.

Mà này, hãy nhờ rằng cậu không bao giờ cô đơn. Vì mình luôn ở đây, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.

Còn vô vàn điều mình muốn nhắn nhủ tới cậu nhưng có lẽ sẽ để dành cho những lá thư sau.

Ôm cậu thật chặt và gửi tới cậu thật nhiều yêu thương.

Thủy

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *